Vượt lên mặc cảm

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013


Đời như búp măng non đang ứ nhựa.
Cứ lớn lên thôi thổi mỗi một ngày.
Đường chân trời rộng mở cánh chim bay.
Đang hướng tới một tương lai sán lạn.
Thì bệnh tật đã cướp đi nguồn ánh sáng.
Đẩy ta vào một trời đất không chút ánh trăng sao.
Cứ tưởng như vũ trụ đã đổ nhào.
Tan biến mọi ước mơ vừa chớm nở.
Chỉ còn biết hỏi ông Xanh sao vô cớ.
Đẩy ta vào nơi tăm tối giữa trần gian.
Biết kêu đâu cho thấu nỗi trái oan.
Đành cam chịu một nỗi đau ghê gớm.
Phải cảm nhận bình minh bằng những tia nắng sớm.
Ấm làn da và hơi thở của đất trời.
Bằng những tiếng chim hót ríu ran vào mỗi sáng.
Lần lần theo năm tháng giữ chơi vơi.
Không bám bíu không chờ trông một phép lạ.
Tự đứng lên khi đời vừa sụp ngã.
Chỉ bằng bàn tay của chính mình vượt số phận vươn lên.
Tạo lập ra một cuộc sống vững bền.
Mong có một cuộc đời no đủ.
Không thể dựa vào cha già mẹ yếu.
Các em còn đang độ tuổi đến trường.
Phải ra đi lòng chĩu nặng một tình thương.
Trụ lại giữa một đô thành đầy sống động.
Tìm bằng được cho mình một sự sống.
Với những giác quan còn lại của cuộc đời.
Vươn lên khỏi số phận con người.

Bằng nghị lực niềm tin và lòng tự trọng.

0 nhận xét: to “ Vượt lên mặc cảm so far...